"Lạy Chúa, xin hãy giúp chúng con trong giờ khắc khó khăn này, khi mà chúng con đứng trước thử thách và nghi nan.
Chúng con cầu xin sức mạnh để yêu thương, ngay cả khi điều đó là khó khăn.
Xin hãy dạy chúng con sức mạnh của sự tha thứ, ngay cả khi lòng đầy giận dữ.
Xin hãy giúp chúng con đứng vững trong chân lý của Ngài, để không bị khuất phục trước nỗi sợ hãi hay thù hằn.
Xin đổ đầy trái tim chúng con bằng sự dịu dàng của ánh sáng,
Để chúng con có thể nhìn nhau với lòng yêu thương vô điều kiện,
Để chúng con biết vượt qua sự chia rẽ và bất hòa,
Để chúng con có thể cùng bước đi trên con đường dẫn tới công lý và hòa bình.
Lạy Chúa, xin hãy giúp chúng con nhớ rằng chúng con không đơn độc,
Rằng trong tình thương của Ngài, chúng con luôn có sức mạnh.
Và xin hãy để lòng từ bi, yêu thương và hòa giải ngự trị trong trái tim chúng con,
Để chúng con trở thành công cụ của sự thay đổi trong thế giới này.
Amen."
(Martin Luther King Jr)
"Bạn sẽ nhận thấy rằng tôi phân biệt rất cẩn thận giữa các quốc gia (countries) và các quốc gia tổng hợp (nations), bởi vì hiện nay và ngày càng trong tương lai, chúng sẽ không còn đồng nghĩa với nhau. Ví dụ, quốc gia tổng hợp Anh là một sự tổng hòa của nhiều dân tộc khác nhau, như Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, và ở mức độ thấp hơn, là cả Brazil và Argentina.
Trong bối cảnh hiện tại, dưới ảnh hưởng của cuộc chiến tranh và bắt đầu từ khoảng năm 1900, có một sự di cư liên tục và không ngừng của con người từ nơi này đến nơi khác, từ quốc gia này đến quốc gia khác, không chỉ xảy ra ở cấp độ cá nhân mà còn ở cấp độ nhóm. Điều này có xu hướng tạo ra một sự dung hợp không thể tránh khỏi, hòa quyện và tạo nên đời sống liên sắc tộc, nhờ đó làm suy giảm và xóa bỏ dần cái gọi là “sự thuần khiết chủng tộc”. Nỗ lực duy trì sự phân biệt và thuần khiết chủng tộc này là một sự lầm lẫn, vì quá khứ đã làm cho điều đó trở nên bất khả thi; dòng máu pha trộn đã chảy trong tất cả các huyết quản, nhưng cố gắng duy trì điều này lại là tiêu chí của một số nền văn hóa hiện đại. Những nền văn hóa này may mắn chỉ chiếm thiểu số, vì chúng đi ngược lại tiến hóa và mục tiêu của chúng là hoàn toàn không thể đạt được, do không bắt đầu từ bất kỳ dòng máu thuần chủng nào. Xu hướng này về sự phân biệt chủng tộc (rất dễ nhận thấy ở người Do Thái và người Đức) là một hình thức của chủ nghĩa biệt lập và tất yếu là một khía cạnh của chủ nghĩa duy vật, có liên quan đến phương diện phàm ngã của nhân loại chứ không phải phương diện linh hồn; nó mang tính chia rẽ và thông thường nuôi dưỡng lòng tự hào ở cá nhân và quốc gia; nó đi ngược lại tiến trình tiến bộ thực sự của nhân loại, điều mà ngày càng phải hướng đến các mối quan hệ con người mật thiết hơn, và sự toàn vẹn của nhân loại theo đúng ý nghĩa của thuật ngữ này; nó sẽ dẫn đến sự nhận thức không thể tránh khỏi về sự hợp nhất sống động của nhân loại, không nhấn mạnh vào các quốc gia và chủng tộc riêng lẻ. Tinh thần biệt lập này từng là một trong những mối nguy mà các cường quốc trung lập, đặc biệt là Hoa Kỳ, có xu hướng mắc phải vào một thời điểm nào đó, và cảnh báo vật lý về nguy hiểm này đã được gửi đến họ qua các cơn bão từ trường làm gián đoạn liên lạc giữa họ và châu Âu, và làm rối loạn mối quan hệ giữa các bang trong chính nước Mỹ.
Thế giới là một thế giới duy nhất và những đau khổ của nó cũng là duy nhất; nhân loại thực sự là một khối hợp nhất, nhưng nhiều người vẫn chưa nhận thức được điều này, và toàn bộ xu hướng của giáo huấn hiện tại là hướng đến việc thức tỉnh nhân loại về điều này trong khi còn kịp để ngăn chặn những tình huống còn nghiêm trọng hơn nữa.
[Chân Sư D.K qua Alice Bailey, Vận mệnh các quốc gia, trang 65]
Đức Đạt Lai Lạt Ma nói: “Toàn thể nhân loại là con của Thiên Chúa Cha. Chúng ta thật sự là anh chị em, bởi vì tất cả nhân loại chia sẻ cùng bản tính. Vì thế chúng ta phải yêu thương và tôn trọng nhau. Thế giới ngày nay thật sự cần sứ điệp hòa bình này.”
No comments:
Post a Comment