Con mắt thứ ba thêm chiều sâu vào nhận thức con người, do đó hỗ trợ những thiên khải đến từ linh hồn hay Đạo Viện sâu thẳm bên trong. Nó mang tri kiến thiên khải vào sự thật nằm sau hậu trường. Cái thấy của linh hồn là cái hướng dẫn chúng ta sống một dạng đời sống mới mẻ và khác biệt. Nó giúp chúng ta nhận thức những sự kiện thế giới trong một ánh sáng mới, và với minh triết lớn lao hơn. Thông qua cái nhìn của nó, tính nhất thể của nhân loại có thể được nhìn thấy, và từ cái thấy đó, một cam kết phụng sự cho toàn thể rộng lớn hơn xuất hiện. Người phụng sự cho việc nâng đỡ nhân loại tiến bước tới.
NGỌN ĐÈN THẮP SÁNG
Con đường tinh thần thường được xem như là con đường thắp sáng. Con đường đi tới sự giác ngộ được phát tỏa bởi ánh sáng. Mặc dù chúng ta có thể bàn về nhiều dạng ánh sáng tinh thần tỏa chiếu trong tâm thức con người (như là ánh sáng của bác ái, của minh triết, hay ánh sáng của mục đích), chính ánh sáng trong đầu là cái sẽ làm chúng ta chú ý tại thời điểm này.
Sâu bên trong luân xa đầu là một tiền đồn của Ánh Sáng Siêu Nhiên từ từ bắt đầu tỏa chiếu khi một người thức tỉnh với những thôi thúc linh hồn. Thực sự, đó là sự phát tỏa mà Chân Sư tìm kiếm trong một người đệ tử, và đó được gọi là ngọn đèn thắp sáng. Khi mức độ hợp nhất giữa phàm ngã với linh hồn ngày càng tăng dần theo thời gian, độ chiếu sáng của ngọn đèn nội tâm cũng gia tăng theo đó. Với những ai có linh thị dĩ thái, họ có thể thấy được sự phát tỏa xung quanh đầu như vầng hào quang.
Ngọn đèn thắp sáng là nơi chốn bình an sâu thẳm bên trong khoảng trống tâm thức của người đệ tử. Tìm thấy trong nội tâm và chỉnh hợp với nó tạo ra một cảm thức nội tâm về hạnh phúc của linh hồn. Như là lối ra mà qua đó linh hồn phát tỏa tình thương và minh triết của nó, nó thức tỉnh bên trong tâm trí và trái tim người đệ tử một cảm giác về sự chắc chắn bình an, thậm chí cả khi đời sống bên ngoài đôi khi có thể đầy hỗn loạn.
Ánh sáng phát tỏa này cũng là nơi chốn của quyền năng tinh thần. Khi được phát triển tốt, người đệ tử có thể điều hướng tất cả mọi vấn đề của y và những nỗ lực bên ngoài từ vị trí trung tâm của nó sâu thẳm bên trong.
Điều này đại diện cho khả năng giữ Bản Thể bên trong trung tâm của ngọn đèn thắp sáng. Bằng cách làm vậy, người đệ tử có thể soi sáng vào tất cả những sự kiện, hoàn cảnh và vấn đề như là một chức năng của việc phụng sự của linh hồn. Dưới đây là một số tên gọi của ngọn đèn thắp sáng trong văn học huyền linh.
Trái tim bên trong đầu
Ánh sáng nội tâm được thức tỉnh
Ánh sáng trong đầu
Ánh sáng của nhận thức trực tiếp
Ánh sáng vành hoa
Tâm trí tràn ngập ánh sáng
Sự phát tỏa trong đầu
Vị trí của người đệ tử trên Đường Đạo liên quan trực tiếp đến mức độ ánh sáng phát tỏa ra từ ngọn đèn nội tâm này. Nó biểu thị mức độ linh hồn kiểm soát phàm ngã. Ánh sáng càng rạng rõ thì phàm ngã càng nhường chỗ cho quyền năng làm chủ của linh hồn và tương tác giữa các cõi giới tâm thức cao hơn và thấp hơn càng được thêm củng cố. Dòng soi sáng tuôn đổ xuống não bộ vì thế có thể diễn ra. Điều đó gợi ý rằng ánh sáng của linh hồn đang bắt đầu biểu hiện qua chất liệu của thể dĩ thái của người đệ tử, được tập trung trong luân xa đầu. Đây là một điểm quan trọng cần nhấn mạnh, bởi vì mặc dù vị trí của ngọn đèn thắp sáng là ở trung tâm bên trong đầu, chính luân xa đầu dĩ thái (chứ không phải chất xám của não bộ hồng trần) là cái đang được nói đến.
Sự phát triển của ngọn đèn thắp sáng
Sự thức tỉnh và phát triển của ngọn đèn thắp sáng là điều gì đó xảy ra qua thời gian vài kiếp sống. Sự tỏa sáng của nó có khuynh hướng tăng tốc khi người đệ tử trở nên ý thức hơn về quá trình. Sự phát lửa chỉ có thể xảy ra khi một người thức tỉnh với thể nguyên nhân, và trong quá trình trở nên phân cực trí tuệ. Một số người tin rằng trái tim là cơ quan trung tâm của sự biểu đạt linh hồn. Tuy nhiên điều này chỉ đúng ở những giai đoạn phát triển ban đầu trên Đường Đạo. Mặc dù trái tim con người là cái tiếp nhận và truyền tải tự nhiên tình thương của linh hồn, chính bản chất trí tuệ của linh hồn (cái trí), hòa nhập với bác ái, mới là cái tìm thấy lối ra của nó qua ngọn đèn thắp sáng ở khu vực trung tâm trong đầu.
Sự phát triển của trái tim luôn đi trước sự thức tỉnh của cơ quan trung tâm bên trong đầu. Ánh sáng bác ái phải đang hoạt động hoàn toàn trước khi ngọn đèn thắp sáng có thể được sử dụng một cách hữu thức. Khi hoa sen 12 cánh của luân xa tim mở ra để hiển lộ tình thương của Thượng Đế, ngọn đèn bắt đầu đồng bộ với nó. Một trong những cái tên khác của ngọn đèn thắp sáng là trái tim bên trong đầu. Điều này gợi ý rằng ngọn đèn thắp sáng đại diện cho sự hòa nhập của tình thương cao cả với cái trí của linh hồn. Thú vị là, tại cốt lõi của luân xa vương miện (hoa sen ngàn cánh), ta thấy một hoa sen 12 cánh, và cũng được gọi là trái tim trong đầu. Cả hai, luân xa tim và trái tim trong đầu do đó đều là những hoa sen 12 cánh, và điều đó làm cho một sự đồng bộ tự nhiên có thể diễn ra giữa cả hai. Ngọn đèn thắp sáng đơn giản là một tương ứng cao hơn của luân xa tim, và nó bao gồm cả tình thương như thiên tính Christ và thượng trí.
Việc sử dụng ngọn đèn thắp sáng là cái gì đó phải được thực hiện một cách hữu thức và chủ động. Không may thay, nhiều người chí nguyện có khuynh hướng đi tìm Vị Chân Sư có thể cho họ ánh sáng tinh thần mà họ tìm kiếm. Ánh sáng của linh hồn (và đạo viện) chỉ có thể được tìm thấy khi một người đã thắp lên ngọn đèn của chính mình. Sự phát triển của ánh sáng nội tâm này phải đạt được qua chỉnh hợp tham thiền và một sự cam kết thanh luyện phàm ngã. Phàm ngã cũng phải được giải phóng khỏi sự bận rộn ích kỷ của nó. Và dưới đôi mắt của Chân Sư, chính độ rạng rỡ của ngọn đèn của một người là thước đo sự tiến bộ của y.
Các Chân Sư Minh Triết tìm kiếm người có ngọn đèn bốc cháy, và liệu nó có cháy đều đặn và ngày càng gia tăng độ sáng. Thực tế, mức độ gần gũi với Chân Sư và đạo viện phần lớn liên quan đến độ sáng của ngọn đèn thắp sáng.
Khi sự phát tỏa của nó đang gia tăng, Chân Sư nhận ra rằng người đệ tử đã sẵn sàng cho một kết nối gần gũi hơn với công việc của đạo viện. Tuy nhiên, nếu ánh sáng vẫn còn mờ hay không ổn định, Ngài biết rằng người chí nguyện chưa sẵn sàng để rút vào trong nội tâm gần hơn tới đạo viện. Bởi vì một ánh sáng bị ẩn giấu hay còn lờ mờ là triệu chứng rằng vòng xoáy của các cảm xúc vẫn còn cầm giữ quá mức trong đời sống của người chí nguyện, hoặc rằng thể trí vẫn còn bị nhuốm màu bởi chủ âm tham vọng.
Tại thời điểm này trong lịch sử nhân loại, sự thức tỉnh của ngọn đèn thắp sáng đang diễn ra với tần số gia tăng. Ngày nay, có nhiều người đang bắt đầu cảm nhận một thôi thúc cao cả hơn bên trong, và đang cảm nhận được kêu gọi để tham dự vào sự hướng dẫn mà nó chuyển tải. Đây là một biểu thị rằng ngọn đèn thắp sáng đang phát khởi và bắt đầu nhấp nháy. Xa hơn nữa trên con đường đệ tử, ánh sáng nội tâm này sẽ càng rạng rỡ và trở nên ổn định. Cảm giác về sự kết nối với linh hồn không còn đến rồi đi; ánh sáng không còn chập chờn nữa.
Xa hơn nữa trên Đường Đạo (khi sống như một điểm đạo đồ bậc ba), ngọn đèn thắp sáng tỏa chiếu đến một mức độ mà thể ánh sáng của vị điểm đạo đồ xuất hiện. Sự rạng rỡ thêm vào đó là do ngọn đèn thắp sáng là điểm thấp nhất của Sự Sống đó, được điều khiển từ chân thần, có thể giáng xuống.
Khi phàm ngã đã được thanh luyện đến một mức độ cần thiết, ngọn lửa từ cõi giới Tinh Thần có thể tìm thấy biểu hiện qua ngọn đèn thắp sáng. Điều này tương ứng với việc ở cuộc điểm đạo thứ ba, người đệ tử trở nên lần đầu tiên ý thức về chân thần. Và sau đó khi đạt được giác ngộ hoàn toàn, sự phát tỏa của thể thắp sáng này thực sự kỳ diệu, trở nên ngày càng nổi bật hơn cả thể xác.
Tham thiền huyền linh là một trong những thực hành quan trọng nhất để hỗ trợ sự phát khởi và khuyếch đại ngọn đèn thắp sáng. Khi người chí nguyện hữu thức thức tỉnh với linh hồn qua tham thiền, điều đó biểu thị rằng ngọn đèn nội tâm đã được thắp lên và đang bắt đầu tỏa chiếu yếu ớt. Tim đèn đã được phát lửa, và một dạng ánh sáng khuyếch tán bắt đầu bao quanh đầu một cách vi tế. Qua thời gian và công việc tham thiền tiến triển, cuối cùng nó sẽ củng cố thành một điểm ánh sáng tập trung trong khu vực của tuyến tùng bên trong thể dĩ thái.
Ban đầu, ngọn đèn nội tâm này được phát lửa bởi giao điện năng động diễn ra giữa luân xa ajna và luân xa vương miện, và các đại diện tuyến nội tiết tương ứng của chúng (tuyến yên và tuyến tùng). Luân xa ajna là luân xa liên quan đến sự tích hợp và chú ý tập trung của phàm ngã, trong khi luân xa vương miện là điểm neo giữ của mục đích và ý định của linh hồn.
Khi người chí nguyện tiếp tục thanh luyện phàm ngã của mình, một trường từ tính dần dần được hình thành giữa các tuyến tùng và tuyến yên. Luân xa ajna sau đó bắt đầu rung động đồng thanh với rung động phát ra bởi luân xa vương miện. Hệ quả là nó tăng cường nhường chỗ cho chương trình của linh hồn. Ánh sáng bên trong đầu bắt đầu tỏa chiếu rạng rỡ, và cái trí của người đệ tử trở nên dần dần được chiếu sáng.
Về cơ bản, sự xuất hiện của ngọn đèn thắp sáng là kết quả của ánh sáng linh hồn khi nó hòa nhập với chất liệu dĩ thái trong khoảng trống não bộ. Đôi khi được gọi là không khí sức sống (vital airs), chất liệu vi tế này nằm trong các tâm thất của não bộ, và được quét vào hoạt động bởi ánh sáng của linh hồn khi nó nhìn xuống. Điều này kích thích các nguyên tử của não bộ, và ánh sáng của chúng sau đó được thêm vào. Do đó, theo ý nghĩa trọn vẹn nhất, ánh sáng được phát ra từ ngọn đèn nội tâm này là kết quả của 3 dạng ánh sáng hòa trộn cùng nhau:
Ánh sáng của linh hồn đang nhìn xuống
Ánh sáng của chất liệu dĩ thái trong đầu
Ánh sáng của những nguyên tử của não bộ, đặt ở trung tâm.
Mối quan hệ giữa con mắt thứ ba và hang động
Ngọn đèn thắp sáng có liên hệ mật thiết với sự khai mở con mắt thứ ba. Khi nó từ từ tăng cường độ sáng của mình, Con Mắt Linh Thị tương ứng làm sâu sắc hơn khả năng nhìn thấy của nó. Như là cơ quan nhận thức được linh hồn sử dụng, con mắt thứ ba không khai mở hoàn toàn cho đến sau cuộc điểm đạo biến dung – khi sự tham dự trọn vẹn vào đời sống điểm đạo đồ (ngược lại với đời sống đệ tử) đã đạt được. Do đó, trong đời sống người đệ tử, con mắt thứ ba chỉ mở ra một phần, biểu thị rằng ngọn đèn thắp sáng tương tự chưa sáng chói trọn vẹn.
Con mắt thứ ba có 2 cách thức hoạt động cơ bản, và chúng có thể được liên hệ với sự gia tăng từng bước của độ sáng của ngọn đèn thắp sáng. Khi ngọn đèn được thắp sáng ban đầu, sự phát tỏa của nó có khuynh hướng quay ra ngoài hướng về lĩnh vực tri thức. Kết quả là người đệ tử chớm nở cảm nhận được ánh sáng của sự thật và tìm cách liên hệ nó với bản toát yếu của tri thức nhân loại, thường trong nỗ lực tìm cách xác thực. Tuy nhiên, khi cội nguồn ánh sáng nội tâm này tăng cường, y bắt đầu hữu thức chuyển nó vào bên trong hướng đến “Đám Mây Nhân Chứng”, và như vậy, bắt được ánh nhìn của Chân Sư.
Như một Đám Mây Nhân Chứng đã được giải phóng, các Chân Sư Minh Triết luôn sẵn sàng để thiết lập mối liên hệ truyền thông với các đệ tử của các Ngài – mức độ thân mật được xác định bởi độ sáng của hào quang người đệ tử. Nó biểu thị rằng người đệ tử đang nỗ lực giờ đây đã có thể tạo ra một cảm giác về sự chỉnh hợp chiều dọc với linh hồn và đạo viện mà y (như một linh hồn), cam kết phụng sự. Điều này được nhận ra một cách hữu thức nhờ một khám phá quan trọng cuối cùng được người đệ tử thực hiện – rằng ngọn đèn thắp sáng cũng chính là một điểm tiến nhập.
Để tìm ra Con Đường Đạo, một người phải trở thành chính Con Đường Đạo đó. Đi theo Con Đường thực sự là một hành trình nội tâm mà cuối cùng dẫn tới linh hồn và vượt ngoài như thế. Và chính ngọn đèn thắp sáng phục vụ như cánh cổng cho sự tiến nhập của nó. Người đệ tử phải học cách tiến vào ánh sáng và trở thành chính bản thân ánh sáng. Sau đó y hoạt động như một ánh sáng tỏa rạng có thể chuyên chở sự soi sáng vào những nơi tăm tối và, nhờ làm như thế, mà thắp sáng cho con đường của những người khác.
Luân xa đầu là vị trí nơi mà ta nhìn thấy Hang Động. Thực sự, Hang Động, ngọn đèn thắp sáng và con mắt thứ ba là sự mô tả rộng của cùng một thứ. Mỗi cái nhấn mạnh một yếu tố khác biệt của cơ quan dĩ thái nội tâm này. Như một ngọn đèn thắp sáng, nó điều hướng chúng ta xem xét sức mạnh của Ánh Sáng Siêu Nhiên và giá trị thiên khải của nó. Như là con mắt thứ ba, khả năng linh thị tinh thần được xem xét. Và khi xem như Hang Động, ẩn dụ của nó nhấn mạnh vị trí được bao bọc của nó trong đầu và vai trò của nó như một cổng để thoát ra.
Hang Động (và do đó là ngọn đèn thắp sáng) là điểm neo giữ cho cầu antahkarana. Thông qua tham thiền, học tập và phụng sự tận tâm, cầu antahkarana dần dần được kiến tạo. Và dù nó thường được mô tả như là một kênh dẫn truyền thông nối kết linh hồn với phàm ngã, nó cũng hành động như một hành lang của chất liệu đầy năng lương dẫn dắt đến với linh hồn và đạo viện bên trên. Hang Động không phải là một phương tiện để chạy thoát khỏi những khó khăn của đời sống hồng trần. Đúng hơn, nó là một lối thoát khỏi những hạn chế của phàm ngã tam phân để được làm giàu có bởi minh triết trực giác ở phía xa bên kia cánh cổng.
Ngọn đèn thắp sáng hoạt động như một điểm phát tỏa ánh sáng tinh thần, cũng như là một phương tiện về tái phân cực tâm thức một người đến một cấp độ cao hơn và minh triết hơn bên trong.
Nguồn tài liệu: William A. Meader, Supernal Light, A Compendium of Esoteric Thought, Emergent Light, 2022